Trong hư không hỗn độn bao la, một nam tử mặc bạch y đứng đó, ngắm nhìn tinh không viễn cổ.
Bốn bề tĩnh mịch không một tiếng động, vạn vì tinh tú lấp lánh ánh bạc lạnh lẽo, chiếu rọi dung nhan cô tịch của hắn.
Giữa mi tâm Trần Tầm hiện lên một pháp văn sinh tử phức tạp, chậm rãi lưu chuyển trong hư không, dường như mang theo ký ức vạn năm của hắn.
Hắn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt xuyên thấu màn đêm thăm thẳm, dường như muốn chạm tới một nơi xa xôi không thể với tới.